Tử tù, thú tội và cái chết Ted_Bundy

Ngay khi bắt đầu kháng cáo sau phiên tòa xét xử vụ Kimberly Leach, Bundy có một loạt cuộc phỏng vấn với Stephen Michaud và Hugh Aynesworth. Chủ yếu anh nói ở ngôi thứ ba để tránh "dấu hiệu nhận tội", lần đầu tiên Bundy tiết lộ chi tiết về tội ác và những thứ thực sự diễn ra trong đầu anh.[248]

Bundy bắt đầu kể về sự nghiệp đạo chích của mình, xác nhận mối nghi ngờ của Kloepfer rằng hầu hết mọi thứ anh sở hữu đều là đồ ăn cắp.[249] "Đó là những phần thưởng lớn cho tôi," Bundy nói, "tôi sở hữu bất cứ cái gì tôi đánh cắp. Tôi thích một thứ gì đó ... mà tôi chỉ cần muốn là có thể ra ngoài và cứ việc lấy đi." Quyền chiếm hữu cũng là một động cơ quan trọng cho hành vi hiếp dâm và giết người của Bundy.[250] Tấn công tình dục như Bundy nói, thỏa mãn nhu cầu "chiếm hữu hoàn toàn" nạn nhân của anh.[251] Ban đầu, anh giết con tin của mình chỉ bởi "đó là một việc tất yếu ... để loại bỏ nguy cơ bị bắt", nhưng sau đó, giết người trở thành một phần của "cuộc phiêu lưu". "Giới hạn của chiếm hữu, trên thực tế, là lấy đi mạng sống", anh nói. "Và sau nữa ... là chiếm hữu thi hài."[252]

Bundy cũng tâm sự với đặc vụ William Hagmaier thuộc Đơn vị phân tích hành vi FBI. Hagmaier bị ấn tượng vì "sự say đắm, gần như thỏa mãn thần bí" mà Bundy có được khi giết người. "Anh ta nói rằng sau một thời gian thì giết người không còn đơn thuần là tội ác dâm dục hay bạo lực", Hagmaier thuật lại. "Nó trở thành quyền chiếm hữu. Họ là một phần của bạn ... nạn nhân trở thành một phần của bạn, và hai bạn sẽ mãi mãi là một ... nơi bạn giết hoặc bỏ mặc họ trở nên thiêng liêng, và bạn sẽ luôn bị lôi kéo quay trở lại với họ." Bundy nói với Hagmaier rằng anh ta tự coi mình là một kẻ "nghiệp dư", một tên sát nhân "bốc đồng" trong những năm đầu đời, trước khi chuyển sang giai đoạn mà anh gọi là "thượng hạng" hay "săn mồi" vào khoảng thời gian Lynda Healy bị sát hại năm 1974. Điều này ngụ ý rằng Bundy đã giết người từ trước năm 1974, mặc dù anh chưa bao giờ thực sự thừa nhận.[253]

Ảnh chụp Ted Bundy, một ngày sau khi bị tuyên án vì tội giết Kimberly Leach

Tháng 7 năm 1984, lính canh tại nhà tù Raiford tìm thấy hai lưỡi cưa mà Bundy giấu trong phòng giam của mình. Bundy đã cưa đứt hai đầu của một chấn song cửa sổ bằng thép và dán nó lại vị trí bằng chất dính tự chế từ xà phòng.[254][255] Vài tháng sau, người ta lại phát hiện Bundy tàng trữ trái phép một chiếc gương trong phòng, và một lần nữa phải chuyển anh tới phòng giam khác.[256]

Ngay sau đó, Bundy bị buộc tội vi phạm kỷ luật vì lén thư từ với một tên tội phạm nguy hiểm khác là John Hinckley Jr.[257] Tháng 10 năm 1984, Bundy liên lạc với Robert Keppel và đề nghị chia sẻ kiến thức chuyên môn tự phong của mình về tâm lý tội phạm giết người hàng loạt[256] khi mà cuộc săn lùng "Sát nhân Green River" đang diễn ra ở Washington, kẻ thủ ác sau này được xác định là Gary Ridgway.[258] Keppel và thanh tra Dave Reichert của Đội đặc nhiệm Green River đã tới phỏng vấn Bundy, Ridgway thì vẫn ở ngoài vòng pháp luật thêm 17 năm nữa.[259] Keppel đã cho xuất bản một tài liệu chi tiết về những cuộc phỏng vấn liên quan tới vụ Green River,[260] và sau đó cũng hợp tác với Michaud trong vài cuộc thẩm định tư liệu phỏng vấn khác.[261] Bundy gọi Gary Ridgway bằng biệt danh "The Riverman", mà sau này được dùng trong tựa đề cuốn sách của Keppel, The Riverman: Ted Bundy and I Hunt for the Green River Killer.[262]

Đầu năm 1986, thời điểm hành quyết Bundy cho các bản án ở Chi Omega được ấn định là ngày 4 tháng 3 năm 1986. Dù Tòa án Tối cao đã công bố một lệnh hoãn thi hành ngắn, nhưng rồi vụ hành quyết lại nhanh chóng được lên lịch lại.[263] Tháng 4 năm 1986, chỉ một thời gian ngắn sau khi công bố thời điểm hành quyết mới (ngày 2 tháng 7 năm 1986), Bundy cuối cùng cũng phải thú nhận với Hagmaier và Nelson về những điều mà họ tin là tất cả hành vi tàn bạo nhất của anh, bao gồm chi tiết những gì anh đã làm với xác của các nạn nhân sau khi họ chết. Bundy kể với hai người rằng, anh thường xuyên quay lại vùng núi Taylor, Issaquah cũng như nhiều hiện trường thứ cấp khác, để nằm lại bên các nạn nhân của mình và thực hiện hành vi tình dục với những cái xác đang phân hủy của họ, cho đến khi chúng bắt đầu thối rửa. Trong vài trường hợp, Bundy lái xe cả chiều và ở lại hiện trường suốt đêm.[142] Ở Utah, Bundy trang điểm cho gương mặt vô hồn của Melissa Smith và gội đầu nhiều lần cho Laura Aime. "Nếu bạn có thời gian," anh nói, "họ có thể trở thành bất cứ thứ gì bạn muốn."[129] Bundy dùng một chiếc cưa sắt, chặt đầu khoảng 12 nạn nhân,[37][264] và giữ một số thủ cấp làm đồ lưu niệm trong căn hộ của mình trước khi vứt bỏ chúng (có thể là bốn cái đầu của Rancourt, Parks, Ball và Healy, sau này được tìm thấy trên núi Taylor.)[265]

Vụ hành quyết Ted Bundy bị Tòa án phúc thẩm số 11 hoãn vô thời hạn, chưa đầy 15 giờ trước khi diễn ra vào ngày 2 tháng 7 năm 1986. Đồng thời, tòa cũng tổ chức xét xử lại vụ án Chi Omega để xem xét thêm nhiều khía cạnh kỹ thuật, bao gồm năng lực tâm thần của Bundy khi ra tòa, và một chỉ dẫn sai lầm của thẩm phán trong giai đoạn tuyên án, khi yêu cầu bồi thẩm đoàn phá vỡ số phiếu đồng đều 6-6 giữa tù chung thân và tử hình,[266] điều mà sau này vẫn không được giải quyết.[267] Ngày 18 tháng 11 năm 1986 được ấn định để thi hành bản án cho vụ Kimberly Leach nhưng rồi cũng bị Tòa phúc thẩm số 11 hoãn lại vào ngày 17 tháng 11.[267] Giữa năm 1988, Tòa án phúc thẩm số 11 ra phán quyết chống lại Bundy. Tới tháng 12 cùng năm, Tòa án Tối cao đã bác bỏ đề nghị xem xét lại phán quyết. Chỉ vài giờ sau đó, ngày hành hình chính thức được công bố, đó là ngày 24 tháng 1 năm 1989.[268] Hành trình của Bundy tại các tòa phúc thẩm diễn ra nhanh chóng một cách bất thường đối với một vụ án giết người: "Trái với suy nghĩ của nhiều người, các tòa án đã xử lý vụ Bundy nhanh nhất có thể ... Ngay cả các công tố viên cũng phải thừa nhận rằng các luật sư hoàn toàn không có cơ hội thực hiện kế hoãn binh. Mặc dù sự chậm trễ trong việc hành hình tên ác quỷ này rõ ràng làm mọi người sôi sục, nhưng thực ra Ted Bundy đang tiến rất nhanh tới cửa tử."[269]

Không thể đưa ra thêm lời kháng cáo nào và cũng chẳng còn động lực để phủ nhận tội ác, Bundy đồng ý nói chuyện thẳng thắn với các điều tra viên. Bundy thú nhận với Keppel rằng anh là thủ phạm của tất cả tám vụ án ở Washington và Oregon, những nơi mà anh ta đều là nghi phạm tiềm năng. Bundy còn miêu tả thêm về những nạn nhân chưa từng được phát hiện, bao gồm 3 người ở Washington và 2 người ở Oregon. Anh từ chối xác định danh tính cả năm nạn nhân kể trên, nếu thực sự biết tên của họ.[270] Bundy kể rằng thi thể thứ năm mà anh phi tang trên núi Taylor là của Donna Manson,[271] nhưng lại thiêu đầu của cô trong lò sưởi nhà Kloepfer. ("Trong tất cả những việc tôi đã làm với Kloepfer," anh tâm sự cùng Keppel, "Đây có lẽ là điều mà cô ấy ít có khả năng tha thứ cho tôi nhất. Tội nghiệp Liz.")[272] "Bundy mô tả hiện trường ở Issaquah [nơi tìm thấy hài cốt của Ott, Naslund và Hawkins] mà cứ như thể vừa ở đó trở về vậy", Keppel nói. "Giống như anh ta đang đứng nhìn mọi thứ. Say mê mỗi khi hình dung vì đó là nơi mà anh ta đã dành rất nhiều thời gian. Bundy dành cả đời để giết người."[273] Nelson cũng có ấn tượng tương tự: "Sự kỳ thị nữ giới tuyệt đối của anh ta làm tôi choáng váng," cô viết, " Bundy thể hiện rõ sự thịnh nộ dành cho phụ nữ với không một chút lòng trắc ẩn nào. Anh ta hoàn toàn bị thu hút bởi những tiểu tiết. Các vụ giết người như là thành quả cả đời của Bundy vậy."[160]

Văn thư tuyên án tử hình Ted Bundy

Bundy cũng thú nhận với các thanh tra đến từ Idaho, Utah và Colorado rằng anh đã thực hiện nhiều vụ giết người khác, trong đó có những vụ mà cảnh sát không hề hay biết. Bundy giải thích, khi còn ở Utah, anh đưa các nạn nhân về căn hộ của mình, "nơi anh có thể tái hiện lại các tình huống được miêu trả trên bìa tạp chí trinh thám."[37] Tới đây, Bundy nảy ra một chiến lược khác: anh giữ lại nhiều chi tiết vụ án, và hy vọng có cơ hội kể đầy đủ thông tin, khi được hoãn ngày hành quyết. "Có nhiều hài cốt khác đã được chôn cất ở Colorado", anh thừa nhận, nhưng từ chối mô tả cụ thể.[274] Chiến lược mới của Bundy, ngay lập tức được gọi với cái tên "Kế hoạch đổi hài cốt lấy thời gian của Ted", chỉ làm khắc sâu thêm quyết tâm của các nhà chức trách để đưa Bundy lên ghế điện đúng thời hạn, mà không cần đưa ra nhiều thông tin chi tiết mới.[275] Trong những trường hợp Bundy tiết lộ đầy đủ, người ta vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì.[276] Thanh tra Colorado Matt Lindvall giải thích đây chính là mẫu thuẫn giữa việc Bundy muốn hoãn hành quyết bằng cách khai ra vị trí các hài cốt, nhưng lại vẫn muốn đảm bảo nhu cầu được "toàn quyền chiếm hữu, là người duy nhất biết nơi an nghỉ của nạn nhân."[277]

Khi nhận ra là sẽ chẳng có lệnh hoãn nào được tòa án ban hành, những người ủng hộ Bundy bắt đầu vận động hành lang cho cơ hội còn lại duy nhất của anh, sự khoan hồng của pháp luật. Diana Weiner, một luật sư trẻ ở Florida và được cho là mối quan hệ tình cảm cuối cùng của Bundy,[278] đã yêu cầu gia đình của một số nạn nhân ở Colorado và Utah kiến nghị với Thống đốc Florida Bob Martinez về việc hoãn hành quyết Bundy để thu thập được thêm lời khai từ anh.[279] Tất cả đều từ chối.[280] "Các gia đình đều tin rằng con cháu họ đã chết dưới bàn tay của Ted", Nelson viết. "Họ không thèm nghe lời thú tội của anh nữa."[281] Martinez nói rõ rằng ông sẽ không đồng ý trì hoãn thêm trong bất kỳ trường hợp nào. "Chúng tôi sẽ không cho anh ta điều khiển hệ thống", ông nói với các phóng viên. "Thương lượng mạng sống của anh ta với xác của các nạn nhân là một hành động đáng khinh."[282]

Boone thì luôn một mực tin rằng Bundy vô tội trong suốt các phiên tòa và giờ đây cảm thấy mình "bị phản bội" khi anh tự thú nhận tội trạng. Cô quay về Washington cùng con gái và từ chối nhận cuộc gọi cuối cùng của Bundy trong buổi sáng ngày hành quyết. "Cô ta bị tổn thương vì mối quan hệ của Bundy với Diana Weiner," Nelson viết, "và bị giáng đòn đau khi nghe những lời thú tội đột ngột của Bundy trong những ngày cuối đời của anh ta."[283]

Hagmaier cũng có mặt trong cuộc phỏng vấn cuối cùng giữa Bundy với các điều tra viên. Vào đêm trước ngày hành quyết, Bundy đã bàn tới chuyện tự tử. "Anh ta không muốn cho chính quyền có được cảm giác hài lòng khi thấy mình qua đời", Hagmaier nói.[229]

Bundy chết trên ghế điện ở Raiford lúc 7 giờ 16 phút sáng theo múi giờ miền Đông vào ngày 24 tháng 1 năm 1989. Hằng trăm người đã tụ tập, hát hò, nhảy múa và đốt pháo sáng trên cánh đồng cỏ đối diện nhà tù khi cuộc hành quyết diễn ra[284][285] rồi sau đó hò reo, cổ vũ khi chiếc xe tang trắng chở xác Bundy rời khỏi nhà tù.[286] Anh được hỏa táng tại Gainesville,[287] phần tro cốt được rải ở một địa điểm không được tiết lộ, đâu đó thuộc dãy núi Cascade, Washington, theo đúng di nguyện của bản thân.[288][289]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Ted_Bundy http://www.apnewsarchive.com/1989/A-List-of-Women-... http://www.bing.com/maps/default.aspx?wip=2&v=2&rt... http://statement-analysis.blogspot.com/2012/10/sta... http://www.britannica.com/EBchecked/topic/853405 http://davisclipper.com/view/full_story/149302/art... http://www.deseretnews.com/article/32025/THE-TRIAL... http://www.deseretnews.com/article/32184/BUNDYS-WI... http://www.deseretnews.com/article/778245/Officer-... http://www.gvnews.com/news/local/georgann-hawkins-... http://www.highbeam.com/doc/1P2-1170806.html